Chuyện tái sinh luân hồi của cậu bé ở bang Oklahoma, Hoa Kỳ
Tóm tắt:
- Sơ lược về câu chuyện cậu bé nhớ lại tiền kiếp
- Ghi chép của Cyndi
- Các câu nói đúng của Ryan được xác minh
- Câu nói đáng ngờ hoặc sai của cậu bé
- Một số tính cách, hành vi cư xử
- Sau cái chết, giai đoạn giữa 2 kiếp người
- Một số lần điều tra
- Sự kiện, diễn biến sau đó
- Một số đánh giá của Tiến sĩ tâm lý học Steve Taylor.
- Chuyện tái sinh đầu thai ở Anh: nhớ lại kiếp trước và dự đoán trước cái chết.
- Một trường hợp đầu thai ở Anh – Cameron Macaulay
Một số trẻ nhỏ, thường trong độ tuổi từ 2 đến 5, nói về những ký ức trong kiếp trước mà chúng khẳng định là đã từng sống. Đồng thời, chúng thường thể hiện các hành vi, ví dụ như những ám ảnh hoặc sở thích bất thường trong bối cảnh gia đình riêng của chúng, và không thể giải thích được bằng bất kỳ sự kiện hay giả thuyết nào trong cuộc sống hiện tại. Những ký ức này dường như phù hợp với những lời kể của đứa trẻ về kiếp trước.
Trong nhiều trường hợp thuộc loại này, những tuyên bố của đứa trẻ đã được chứng minh là chính xác, tương ứng với các dữ kiện về cuộc sống và cái chết của một người khác đã qua đời. Một số đứa trẻ có những vết bớt và dị tật bẩm sinh trên cơ thể tương ứng với vết thương hoặc những dấu vết khác trên người đã chết [trong kiếp trước] mà đứa trẻ vẫn ghi nhớ được. Trong nhiều trường hợp, các báo cáo khám nghiệm tử thi đã xác nhận những tương ứng này. Những đứa trẻ lớn hơn cũng có thể giữ lại những ký ức rõ ràng này, nhưng nhìn chung chúng dường như phai mờ dần vào khoảng 7 tuổi. Những đứa trẻ có ký ức kiếp trước này được tìm thấy ở khắp nơi trên thế giới bao gồm cả Châu Âu và Bắc Mỹ.
Trong hơn 20 năm qua, Tiến sĩ Jim Tucker, hiện là giám đốc Bộ phận Nghiên cứu Tri giác, đại học Virginia, chủ yếu tập trung vào các trường hợp được tìm thấy ở Hoa Kỳ. Có một trường hợp khá thú vị về cậu bé Ryan Hammons có ký ức kiếp trước được đề cập đến trong cuốn sách ‘Trở lại đời này’-‘Return to Life’ của ông.
Không có gì lạ khi các cậu bé có trí tưởng tượng phong phú, nhưng những câu chuyện của Ryan thực sự là chuyện tái sinh hấp dẫn.
Cậu bé Ryan Hammons sinh ra ở Muskogee, bang Oklahoma nước Mỹ vào năm 2004. Bố mẹ cậu bé, Kevin và Cyndi là những người theo đạo Tin lành(Thiên Chúa giáo) vốn không tin vào luân hồi , người cha là một cảnh sát. Cậu bé bị viêm VA vòm họng (enlarged adenoids) từ nhỏ nên cản trở quá trình phát âm, lên 4 tuổi mới được phẫu thuật chữa khỏi, sau đó cậu bé mới bắt đầu nói được những câu hoàn chỉnh.
Khi Ryan Hammons lên 4 tuổi, cậu bé bắt đầu làm đạo diễn cho những bộ phim tưởng tượng. Tiếng hét “Diễn!” thường vọng ra từ phòng của cậu bé.
Nhưng đóng phim giả đã trở thành mối quan tâm của cha mẹ Ryan từ khi cậu bé bắt đầu thức dậy vào nửa đêm và hét lên, rồi ôm ngực, nói rằng cậu mơ thấy trái tim mình nổ tung khi ở Hollywood. Mẹ cậu bé, cô Cyndi, đã hỏi bác sĩ của anh về các triệu chứng. Bác sĩ nói “những cơn ác mộng về đêm” cậu bé sẽ bỏ được khi lớn lên.
Rồi một đêm, khi cô Cyndi đặt Ryan vào giường, cậu bé bất ngờ nắm lấy tay Cyndi.
Cậu nói “Mẹ”, “Con nghĩ rằng con đã từng là một người khác”.
Những lần khác, Cậu bé nói rằng cậu nhớ được mình có một ngôi nhà lớn màu trắng và một hồ bơi. Nó ở Hollywood, nằm trên một con phố mà tên của nó có từ ‘Rock’ trong đó, cách nhà ở Oklahoma của cậu bé nhiều dặm, và cầu xin mẹ Cyndi đưa cậu đến đó để có thể gặp ‘gia đình khác’ của mình. Cậu bé nói rằng cậu có 3 người con trai, nhưng cậu không thể nhớ tên của họ. Cậu bé bắt đầu khóc, hỏi đi hỏi lại Cyndi tại sao cậu không thể nhớ tên của họ. Cậu ta đã sở hữu một chiếc xe hơi màu xanh lá cây mà cậu sẽ không cho phép ai khác lái. Cậu bé(ở kiếp trước) thích đi biển với bạn gái của mình. Ryan kiếp trước có niềm yêu thích với kính râm và nói rằng anh thường xuyên bị ‘cháy nắng’.
“Tôi thực sự không biết phải làm gì”, cô Cyndi nói. “Tôi bị sốc hơn bất cứ điều gì. Thằng bé đã rất khăng khăng về điều đó. Sau đó, thằng bé cứ nói mãi về nó, bực bội vì không thể nhớ nổi những cái tên đó. Tôi bắt đầu nghiên cứu trên Internet về luân hồi. Tôi thậm chí còn tìm đọc một số cuốn sách từ thư viện về Hollywood, nghĩ rằng những bức ảnh của họ có thể giúp ích cho thằng bé. Tôi đã không nói với ai trong nhiều tháng. ”
Một ngày nọ, khi Ryan và cô Cyndi đang lật xem một trong những cuốn sách về Hollywood, cậu bé Ryan dừng lại ở bức ảnh đen trắng được chụp từ một bộ phim những năm 1930 là “Night After Night”. Hai người đàn ông ở giữa bức tranh đang đối đầu với nhau. Bốn người đàn ông khác vây quanh họ. Cô Cyndi không nhận ra bất kỳ khuôn mặt nào, nhưng Ryan chỉ vào một trong những người đàn ông ở giữa.
“Này Mẹ”, cậu bé nói. “Đó là George. Chúng con đã chụp với nhau một bức ảnh”. Sau đó, ngón tay của cậu bé chỉ sang một người đàn ông bên phải, mặc áo khoác ngoài và đang nhìn chăm chú. “Anh chàng đó là Con. Con đã tìm được con rồi!”
Cuốn sách không cung cấp tên của bất kỳ các diễn viên trong ảnh, nhưng Cyndi nhanh chóng xác nhận rằng người đàn ông Ryan nói là “George” trong bức ảnh thực sự là George — George Raft, một ngôi sao điện ảnh bị lãng quên từ những năm 1930 và 1940. Tuy vậy, cô ấy không thể xác định được người đàn ông mà Ryan nói là cậu ấy. Vào tháng 2 năm 2010, cô Cyndi đã viết thư cho Jim Tucker tại Đại học Virginia, người mà cô tìm thấy qua tìm hiểu trên mạng internet, Cô liệt kê một số câu nói của Ryan và và gửi kèm theo bức ảnh của diễn viên phụ trong phim Night After Night.
Qua quá trình điều tra, cuối cùng bức ảnh đã nằm trong tay một nhà lưu trữ phim, người này sau nhiều tuần nghiên cứu, xác nhận tên của người đàn ông cau có trong ảnh là: Martin Martyn, một diễn viên phụ không được hiển thị trong phần mô tả phim.
Tucker nói: “Nếu bạn nhìn vào bức ảnh của một chàng trai không có lời thoại trong phim và sau đó kể cho tôi về cuộc đời của anh ấy, tôi không nghĩ nhiều người trong chúng ta sẽ nghĩ ra gì về cuộc đời của Marty Martyn”; “Vậy mà, Ryan đã cung cấp nhiều chi tiết thực sự phù hợp với cuộc đời của anh ấy. “
Tucker đã không chia sẻ khám phá đó với gia đình Hammons khi ông đến nhà của họ vài tuần sau đó. Thay vào đó, ông đặt những bức ảnh đen trắng của bốn người phụ nữ trên bàn bếp. Ba trong số đó là ngẫu nhiên.
Tucker hỏi Ryan, “Có bất kỳ điều nào trong số này có ý nghĩa với cháu không?”
Ryan nghiên cứu các bức tranh. Cậu ấy chỉ vào một cái. Cô ấy trông rất quen, cậu bé nói.
Đó chính là vợ của Martin Martyn.
Jim Tucker và Ryan Hammons và mẹ cậu bé.
Ghi chép của Cyndi
Theo gợi ý của Kevin, Cyndi đã ghi lại những ký ức của Ryan trong một cuốn nhật ký. Cô bắt đầu làm việc này khi Ryan mới 5 tuổi nhưng trước khi liên hệ với Jim Tucker, và tiếp tục sau đó. Tính đến tháng 3 năm 2016, cô đã liệt kê 230 mục, trong đó 55 câu (24%) đã được chứng minh là đúng và 15 ký ức (6,5%) không chính xác hoặc đáng ngờ đối với Marty Martyn; Nhiều dữ kiện trải qua nhiều năm, phần lớn (140 ký ức, hay 69,5%) là không thể kiểm chứng được. [3]
8 câu nói đúng của Ryan có tính chất “chung chung” đến nỗi Cyndi đã có thể xác minh chúng (trong sách hoặc thông qua tìm kiếm trên internet) ngay cả trước khi cô viết thư cho Tucker. Ví dụ, cô ấy có thể xác nhận danh tính của những diễn viên mà Ryan nhận ra tên trong các bức ảnh trong phim Night After Night . [4]
Ryan đã đưa ra 47 câu nói đúng khác về Marty Martyn trước khi tên của diễn viên này được biết đến. 47 tuyên bố này được trích từ ghi chép của Cyndi và được xuất bản trong một cuốn sách của Leslie Kean. [5]
- Anh ấy là người đàn ông trong bức ảnh từ bộ phim Night After Night .
- Anh ấy sống ở Hollywood.
- Anh ấy sống ở đâu đó có [liên quan] từ “đá” hoặc “núi” trong đó; một tên chỉ đường phố.
- Anh ấy rất giàu.
- Ngôi nhà của anh ấy rất lớn.
- Ngôi nhà có bức tường gạch.
- Có 3 con trai.
- Anh ấy không nghĩ các cậu bé trên là [con đẻ] của mình nhưng anh ấy đã đặt tên cho chúng.
- Anh ấy có một cô con gái.
- Anh mang sách tô màu về nhà.
- Anh ấy gặp rắc rối với cô con gái riêng lớn tuổi nhất của mình – cô ấy không nghe lời; cô ấy đã không tôn trọng anh ta.
- Anh ấy có một bể bơi lớn.
- Mẹ anh có mái tóc nâu xoăn.
- Anh ấy có một cô em gái.
- Anh ấy mua cho con gái mình một con chó khi cô ấy khoảng 6 tuổi.
- Cô con gái không thích con chó.
- Anh ghét mèo.
- Anh ta biết Thượng nghị sĩ Ives (Five).
- Anh từng gặp Thượng nghị sĩ Ives ở New York (tìm thấy trên bản đồ).
- Anh ta có một chiếc xe hơi màu xanh lá cây.
- Anh ta không để bất cứ ai khác lái chiếc xe màu xanh lá cây.
- Anh ta có nhiều vợ.
- Vợ anh lái một chiếc ô tô màu đen rất đẹp.
- Anh ta là một người tìm kiếm tài năng; anh ấy điều hành một công ty.
- Công ty đặt tên các nghệ danh(tên nghệ sĩ).
- Anh ấy đã nhảy trên sân khấu.
- Sân khấu ở thành phố New York.
- Anh ấy đã thấy không gian của những chiếc thuyền lớn, nơi cậu ấy khiêu vũ với những cô gái xinh đẹp.
- Anh ấy đã ăn ở Chinatown rất nhiều; nhà hàng yêu thích của anh ấy ở đó.
- Anh ấy bị “bỏng da” ở Hollywood.
- Anh ấy đã đến Paris; đã nhìn thấy tháp Eiffel.
- Anh đưa các cô bạn gái đi chơi biển.
- Anh ấy chơi piano; sở hữu một cái.
- Anh ta có một người giúp việc người Mỹ gốc Phi.
- Anh ấy biết Rita Hayworth – cô ấy làm “đồ uống có đá” (ảnh nhận dạng).
- Anh ấy biết rằng quý cô Mary – [người] bạn không thể đến gần để nói chuyện với cô ấy (nhận dạng ảnh, Marilyn Monroe).
- Bánh mì là món ăn yêu thích của anh ấy.
- Anh ấy có một bộ sưu tập kính râm.
- Anh ấy là một người hút thuốc.
- Anh ấy có nhiều bạn gái và nhiều cuộc tình – không bao giờ gặp vấn đề với việc lấy lòng phụ nữ.
- Anh thích xem những người lướt ván trên bãi biển.
- Anh ấy sở hữu súng.
- Anh ấy không có TV khi còn là một cậu bé; họ có đài radio trước.
- Anh ấy ghét FDR [Franklin Delano Roosevelt, một đảng viên Đảng Dân chủ].
- Anh ấy đi đến một căn phòng có số trên cửa trước khi chết.
- “Con không phải 5 tuổi; Con gần 105 tuổi khi con ở đây”(lẽ ra là 106).
- Anh ấy qua đời ở tuổi 61.
Việc khẳng định rằng cậu bé trong tiền kiếp đã qua đời khi 61 tuổi là đặc biệt thú vị, vì giấy chứng tử của Martyn ghi ngày sinh của anh là năm 1905, có nghĩa là ông chỉ 59 tuổi vào năm 1964. Tuy nhiên, điều tra nghiên cứu sau đó cho thấy rằng thực tế Martyn sinh năm 1903, vì vậy cậu bé Ryan đã đúng. Ngày chính xác được đưa ra trong tiểu sử ở trang IMDb trực tuyến của Martyn, [6] mà ban đầu không có cho Tucker, vì vậy anh ấy coi đây là một lỗi trong quá trình viết lại trường hợp này.[7]
Một số câu nói là sai hoặc đáng ngờ của Marty Martyn là:
+ Cha anh đã mất khi anh còn nhỏ (trong kiếp trước của anh). Cha của Martyn chỉ mất sáu năm trước Martyn.
+ Vợ anh rất thích để tóc cho con gái họ bằng kiểu bím hoặc tóc đuôi ngựa. Nếu cậu bé nhớ như vậy, chắc phải là khi cô con gái còn rất nhỏ, vì con gái anh ta (Marty) không nhớ lại chuyện này.
+ Anh đã cho con gái mình một con chó giữ nhà(watchdog) mà cô ấy không thích. Martyn thực sự đã mua cho con gái của mình một con chó mà cô ấy không thích, nhưng nó là giống chó Yorkshire Terrier, không phải chó giữ nhà.
+ Anh chết vì đau tim. Cái chết của Martyn là không mong muốn, do xuất huyết não.
+ Thi thể của anh đã được hỏa táng. Trong giấy chứng tử của Martyn ghi rằng ông đã được chôn cất. [8]
Một số tính cách, hành vi cư xử
Khi kể lại những ký ức của mình, Ryan đã sử dụng một giọng nói trưởng thành và diễn xuất kiểu nói này. Có lần cậu bé giải thích với cô Cyndi rằng: ‘Bề ngoài con không giống như người đàn ông trong ảnh, nhưng bên trong con vẫn là người đàn ông đó’. Cậu bé bị ám ảnh bởi những điều cậu không thể nhớ. Hầu hết các đêm, mối quan tâm chính của cậu bé ấy là: điều gì đã xảy ra với những đứa con tiền kiếp? Tên người mẹ khác của cậu là gì? Cái gì đã trở thành của em gái mình?
Ryan đã từng xem một bộ phim hoạt hình khiến cậu nhớ đến màn nhảy tap-dance[1] mà cậu nói rằng mình đã thực hiện ở New York. Cậu bé bắt đầu ngâm nga giai điệu chương trình và nhảy tap-dance. Cậu bé nhờ mẹ Cyndi lấy cho cậu một vài đôi giày nhảy và bắt đầu một điệu nhảy ở giữa sàn nhà, và nói ‘Tip tap tap tip tap’ như thể đang giữ nhịp điệu.
Cậu bé muốn mặc thứ mà anh ấy gọi là ‘quần áo đặc vụ’ – áo vest, áo sơ mi, cà vạt, và ‘kính đặc vụ gọng đen’. Cậu bé còn lấy một cặp kính 3-D dành cho trẻ em và đeo chúng ở mọi nơi.
Cậu bé cũng chơi trò sản xuất phim. Trong một bữa tiệc sinh nhật khi cậu bé lên 4 tuổi, cậu đã tập hợp tất cả những đứa trẻ có mặt để đạo diễn chúng cho bộ phim của mình. Cậu bé hét to với những người lớn rằng cậu ấy cần giúp đỡ vì thật khó để diễn xuất và chỉ đạo một bộ phim cùng một lúc.
Cậu bé nhớ lại [trong tiền kiếp] mình đã bị một con mèo cào rất nặng; cậu ghét mèo và sợ chúng; cậu bé còn kể rằng mình thích đi nhà hàng ở Khu Phố Tàu. Và khi lần đầu tiên được bố mẹ đưa đến một nhà hàng Trung Quốc, Cậu bé đã sử dụng đũa một cách thuần thục mà không được bố mẹ dạy[10]
Sau cái chết, giai đoạn giữa 2 kiếp người [22]
Ngoài việc nói về cuộc đời của Martyn, cậu bé Ryan còn nói về những gì đã xảy ra khi cậu ta chết trong tiền kiếp: có một ánh sáng ‘tuyệt vời’ mà người ta nên hướng về/hướng tới [nó], nhưng mọi người đã quay lại trong một cơ thể mới để sống tiếp lần nữa.
Khi chết, anh ấy(trong tiền kiếp) đã đến một nơi chờ đợi, chứ không phải là thiên đường. Trong một lần khác, Ryan nói với mẹ Cyndi rằng cậu đã nhìn thấy cô từ trên trời và cậu đã biết cô từ kiếp trước. Cậu bé nói rằng anh đã chọn cô làm mẹ của mình để cậu có thể chăm sóc cô trong đời này.
Ryan nói thêm rằng khi còn trong bụng mẹ Cyndi, cậu vẫn nhớ cô ấy khóc trong một thời gian dài khi biết rằng đứa bé trong bụng sẽ là một cậu bé:
“Anh chàng bác sĩ đã làm một cuộc kiểm tra/xét nghiệm và nói với mẹ rằng con là một bé trai. Mẹ đã nổi điên và nói rằng anh bác sĩ ấy đã sai. Mẹ chỉ biết rằng con sẽ là một cô gái. Mẹ ơi, hôm đó là sinh nhật của bố, sau đó mẹ đã đến một nhà hàng để ăn và mẹ đã khóc rất lâu”.
Cyndi sau đó hối hận về hành vi của mình trong dịp đó, điều này khiến cô xấu hổ đến mức hiếm khi nói về nó, nhưng cô không thể phủ nhận rằng những gì Ryan đã nói là đúng trên mọi khía cạnh [9].
Một số lần điều tra
Sau khi điều tra ra được Marty Martyn, Tiến sĩ Tucker đã chuẩn bị các bộ ảnh để đưa cho Ryan xem liệu cậu bé có thể chọn ra những người mà Martyn từng biết hay không. Anh ấy đã làm điều này mà không cho cô Cyndi hoặc ông Kevin biết câu trả lời chính xác, và thậm chí không thông báo cho họ tên của Martyn, để đảm bảo rằng họ không có nghiên cứu, tìm kiếm thông tin cơ bản trước các bài kiểm tra nhận dạng.
Ryan khi đó vừa tròn 6 tuổi, không thấy vừa lòng khi Tucker đến. Cậu bé không có tâm trạng để làm các bài kiểm tra và rất rõ nhận ra là cậu bé chỉ vào những bức tranh một cách bừa bãi, lung tung. Tuy nhiên, sau bữa tối, cậu bé đã sẵn sàng. Tucker cho cậu bé xem bộ 4 bức ảnh đầu tiên về phụ nữ, và hỏi xem có bức nào trông quen thuộc không. Ryan chỉ vào một người, nhưng khi được hỏi, cậu bé nói rằng cậu không biết cô ấy là ai. Đó là người vợ thứ tư của Martyn.
Tiếp theo, Tucker cho Ryan xem những bức ảnh của 4 người đàn ông, một trong số đó anh ấy tin là ‘Thượng nghị sĩ Five’. Cậu bé Ryan chỉ vào một bức ảnh. Tucker hỏi cậu bé liệu cậu có chắc chắn không, và cậu bé nói đúng về ông ấy. Đó là bức ảnh chụp Irving Ives, một Thượng nghị sĩ từ New York trong giai đoạn cuộc đời của Martyn.
Sau đó Ryan cũng xác định chính xác bức ảnh Martyn khi còn trẻ, trong tư thế và trang phục rất khác so với lần xuất hiện của anh ta trong phim Night After Night . Nhưng sau đó cậu bé bắt đầu đoán sai và sau hai lần kiểm tra nữa, Tucker đã yêu cầu tạm dừng thử nghiệm.
Cân nhắc lại, Tucker nhận ra rằng tốt hơn hết là nên cho Ryan xem từng bức ảnh một(thay vì sắp xếp theo bộ các bức ảnh với nhau để kiểm tra) [11]
Anh ấy có thể đã xen kẽ các bức ảnh mồi nhử của mình với các ảnh mục tiêu theo thứ tự ngẫu nhiên và cho Ryan xem tất cả chúng, thay vì chia ra từng phần kiểm tra.
Ông bố Kean quan sát thấy rằng nếu ai đó không biết danh tính của bất kỳ cá nhân nào(qua ảnh), thì lý tưởng nhất là đưa ra toàn bộ bức ảnh [để kiểm tra], để tránh mang đến cho Ryan những dấu hiệu/sự gợi ý vô thức [12]. Tuy nhiên, ngay cả khi các bài kiểm tra nhận dạng có thể được bố trí tốt hơn(khó hơn), Cậu bé Ryan đã lựa chọn chính xác trong 3 trong số 5 lần kiểm tra.
Sự kiện, diễn biến sau đó
Sau này cậu bé Ryan đã có thể gặp lại con gái của Martyn, cô con gái mới 8 tuổi lúc bố Martyn qua đời. Khi Ryan gặp cô ấy đã 57 tuổi, và đương nhiên là đã thay đổi rất nhiều theo thời gian. Ryan phàn nàn rằng cô ấy đã ‘không đợi’ mình; cậu bé nói cậu nhận ra gương mặt của cô, nhưng ‘năng lượng’ của cô đã khác, và cậu không muốn gặp lại cô.
Về phía con gái của Martyn, cô cũng đã cố gắng tỏ ra hợp tác. Cô xác nhận tính chính xác về nhiều ký ức của Ryan về những thông tin cá nhân, riêng tư; ví dụ như: Martyn đã lái một chiếc xe màu xanh lá cây mà anh không cho phép bất kỳ ai khác lái; hay Martyn ghét mèo và đã mua cho cô một con chó mà cô không thích; rằng anh ấy có một bộ sưu tập kính râm lớn. Bởi vì cô ấy còn trẻ khi bố Martyn qua đời, nên có nhiều điều cô ấy không thể xác minh, nhưng sự xác nhận của cô ấy rất có giá trị trong việc đánh giá những tuyên bố của Ryan.[14]
Cậu bé Ryan xuất hiện trong một phim tài liệu gần đây về câu chuyện của mình, cũng như quá trình điều tra.
Một số đánh giá chuyên gia về trường hợp này
Steve Taylor, ảnh wiki.
Sau đây là một số đánh giá của Tiến sĩ Steve Taylor, giảng viên cao cấp-nhà nghiên cứu về tâm lý học tại Đại học Leeds Beckett, Vương quốc Anh về trường hợp tái sinh của Ryan (thời điểm ngày 20/12/2021). Một số thông tin mô tả sơ lược của Steve Taylor về trường hợp của Ryan được lược bỏ vì giống với mô tả phía trên. Cuốn sách mới nhất ‘The Clear Light’ của Steve Taylor là một bộ sưu tập những suy nghĩ về tinh thần(Spiritual) và Tthiền định. Ông cũng là tác giả của cuốn Khoa học tâm linh(Spiritual Science), The Leap, Out of the Darkness(Ra khỏi bóng tối) và nhiều cuốn sách khác. Sách của ông đã được xuất bản bằng 20 thứ tiếng.
Trong những năm gần đây, tôi đã biết đến những trường hợp trẻ nhỏ [tái sinh-luân hồi] được ghi chép đầy đủ, những người đã thuật lại những chi tiết rất cụ thể về tiền kiếp, sau đó đã được các nhà điều tra xác minh.
Tiến sĩ Ian Stevenson, bác sĩ tâm thần tại Đại học Y Virginia, đã tiên phong nghiên cứu về lĩnh vực này, là người đã dành phần lớn sự nghiệp của mình để thu thập và kiểm tra nghiên cứu chi tiết những trường hợp như vậy. Thông thường, trong độ tuổi từ 2 đến 4 (độ tuổi trung bình là 35 tháng), những đứa trẻ này bắt đầu nói về cuộc sống tiền kiếp của chúng, chúng thường nói về những sự kiện dẫn đến cái chết của chúng, và đôi khi ‘sử dụng thì hiện tại’ như thể kiếp trước của chúng vẫn đang tiếp tục [liền một mạch với kiếp này]. Trong một số trường hợp, Stevenson có thể xác định được người mà đứa trẻ tuyên bố là [người trong tiền kiếp] và xác minh thông tin bằng cách nói chuyện với người thân của người đã khuất [16].
giáo sư tâm thần học Ian Stevenson, một chuyên gia nghiên cứu Luân Hồi.
Kể từ khi ông Stevenson qua đời, các nhà nghiên cứu khác đã tiếp nối việc của ông. Hiện có khoảng 2500 bộ hồ sơ về ký ức tiền kiếp của trẻ em đã được nghiên cứu-điều tra [2]. Nghiên cứu đã chỉ ra rằng cuộc sống kiếp trước của trẻ em được điều tra – thông thường là chết sớm và không bình thường,[nguyên nhân chết] thường liên quan đến bạo lực, tự tử hoặc tai nạn. Trong gần 3/4 trường hợp, “nhân cách trước đó”[19] (theo thuật ngữ do Stevenson đặt ra) chết khi tương đối trẻ. Một phần tư chết trước 15 tuổi. Tính trung bình, những nhân cách trước đó chết được 4,5 năm trước khi những đứa trẻ được sinh ra [21].
Các nhà nghiên cứu hiện đại kiểm tra tỉ mỉ tính chính xác của các lời nói mô tả của trẻ em, phân tích bất kỳ khả năng nào mà chúng có thể thu thập được thông tin thông qua những cách đời thường hoặc đang tưởng tượng hoặc cha mẹ chúng có thể đang thêu dệt câu chuyện của chúng. Thông thường, các nhà nghiên cứu cho bọn trẻ kiểm tra khả năng nhận biết; chẳng hạn, cho chúng xem một bộ ảnh và yêu cầu chúng chọn bức ảnh liên quan đến nhân cách trước đó[19] của chúng. Bọn trẻ có thể được cho xem các hình ảnh về những ngôi nhà và được yêu cầu chọn một bức mà nhân cách trước đó của chúng(tiền kiếp) đã sống. Chúng có thể được cho xem hình ảnh về những phụ nữ và được yêu cầu chọn ai là vợ của nhân cách trước đây của chúng[17].
Nhà nghiên cứu nổi tiếng nhất hiện nay trong lĩnh vực này [có lẽ] là Jim Tucker, giáo sư tâm lý học và thần kinh học tại Đại học Virginia. Tôi sẽ mô tả một trong những trường hợp đáng chú ý mà Tucker đã điều tra ở đây.
Về trường hợp của Ryan Hammons
Steve Taylor.
Hầu hết những lời kể của Ryan về cuộc sống trước đây của cậu bé đều được mẹ anh ghi lại trước khi Tucker điều tra, và trước khi xác định được Marty Martyn.
Một số câu nói/tuyên bố đã được xác minh bởi mẹ cậu bé. Ví dụ, cô đã xác nhận rằng người bạn cao bồi mà anh thường nói đến là một người đàn ông tên là Wild Bill Elliot. Với sự giúp đỡ của Tucker, các tuyên bố khác đã được xác minh từ các nguồn như hồ sơ công khai tại cơ quan lưu trữ quốc gia, báo chí, cáo phó, tài liệu du lịch và báo cáo điều tra dân số (Vì Martyn là một nhân vật ít người biết đến, nên không có thông tin về anh ta trên internet, ít nhất là vào thời điểm đó). Con gái của Martyn đã được liên hệ và xác minh các tuyên bố khác.
Tổng cộng, 55 câu nói của Ryan về cuộc sống kiếp trước của cậu bé đã được xác minh. Ví dụ, người ta đã xác nhận rằng Marty Martyn đã từng là một nghệ sĩ nhảy(tap-dance), rằng anh ta điều hành một công ty săn tài năng, đặt tên nghệ danh cho người khác; rằng anh ta có nhiều vợ, rằng nhà hàng yêu thích của anh ta ở Khu Phố Tàu, rằng anh ta đã dành nhiều thời gian ở Paris, rằng anh ấy có một bộ sưu tập kính râm lớn, rằng anh ấy đã mua cho con gái mình một con chó khi cô ấy 6 tuổi, v.v. Khi cô Cyndi đưa cậu bé đến tòa nhà cổ xinh đẹp, nơi đã từng là Công ty săn tài năng Marty Martyn, cậu đã hành động “như thể anh thực sự trở về nhà sau một hành trình dài… Cả khuôn mặt cậu bé bừng sáng lên vì vui sướng” (18).
Bây giờ là một thiếu niên, Ryan không còn ký ức về nhân cách trước đó[19](người trong kiếp trước) của mình, nhưng cậu dường như vẫn mang một số đặc điểm hành vi từ cuộc sống cuối cùng của mình(kiếp trước). Ví dụ, cậu ấy thích xem những bộ phim cũ và nghe nhạc của các ban nhạc lớn từ những năm 1940 và 1950.
Cách giải thích khác?
Có bất kỳ cách thay thế nào để giải thích trường hợp này và nhiều trường hợp tương tự khác không? Trẻ nhỏ có trí tưởng tượng sống động, vì vậy có lẽ chúng chỉ đơn giản là tưởng tượng. Tuy nhiên, có hàng trăm trường hợp trong đó các chi tiết của câu chuyện trẻ em [nhớ được tiền kiếp] đã được xác minh; [trí tưởng tượng] sẽ không đúng nếu chúng chỉ là những câu chuyện ngẫu nhiên về một kiếp trước.
Một lời giải thích [từ những người] hoài nghi khác có thể là những đứa trẻ đã nghe thấy cha mẹ chúng nói về một số người nhất định và đã xây dựng nên những câu chuyện dựa trên thông tin đó. Tuy nhiên, trong đại đa số các trường hợp, nhân cách trước đó(người được nhận là kiếp trước) là một người hoàn toàn không được biết đến với gia đình của họ, vốn là những người sống rất cách xa đó.
Nói một cách đời thường hơn, phải chăng cha mẹ chỉ đơn giản là nói thông tin cho con cái họ? Có thể cha mẹ chọn một người đã qua đời, tìm hiểu về cuộc sống của họ qua internet, và huấn luyện con cái của họ đóng giả thành người đó?
Tuy nhiên, trong nhiều trường hợp (chẳng hạn như của Ryan) có những tài liệu cho thấy nhiều chi tiết cụ thể trước khi những đứa trẻ được liên kết/điều tra/tìm hiểu với người tiền kiếp mà chúng nhận. Ngoài ra, vì trẻ em bắt đầu nói về kiếp trước của chúng khi còn rất nhỏ – trong hầu hết các trường hợp trước khi chúng lên 3 tuổi – có vẻ như rất khó để chúng có thể xử lý và lưu giữ thông tin chi tiết và có thể chuyển tiếp thông tin chính xác cho các nhà điều tra.
Trong rất nhiều trường hợp, có một số lượng lớn các trường hợp có từ thời chưa có internet, khi đó thông tin chi tiết về những người đã qua đời rất khó có được. Và thậm chí hầu hết các trường hợp [tái sinh luân hồi] hậu internet(sau khi có internet) liên quan đến những người bình thường ít người biết đến, cuộc đời của họ không được ghi lại một cách chi tiết. Trong nhiều trường hợp, rất khó để tìm thấy bất kỳ thông tin nào về chúng trên mạng và các nhà nghiên cứu buộc phải tìm kiếm thông qua các cơ sở dữ liệu riêng biệt[20] hoặc hồ sơ dân số cụ thể.
Tóm lại sau cùng, bằng chứng này khiến tôi cảm thấy rằng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận rằng luân hồi là có thật. Là một nhà khoa học, tôi cảm thấy có nghĩa vụ phải xem xét lại quan điểm của mình khi có bằng chứng. Như tôi đã chỉ ra trong cuốn sách “Khoa học Tâm linh’’ của mình, có vẻ như ý tưởng về cuộc sống sau khi chết không chỉ là một sự mê tín ngây thơ. Trong vở kịch nổi tiếng của Shakespeare, Hamlet mô tả cái chết là “Xứ sở chưa được khám phá nơi mà không một lữ khách nào trở về”. Nhưng có lẽ có thể trở về từ cõi chết, và thậm chí có thể nhớ lại cuộc hành trình trước đây chúng ta đã đến đó.
Hoan Lee dịch & biên tập/thienphatgiao.org
- Chuyện tái sinh đầu thai ở Anh: nhớ lại kiếp trước và dự đoán trước cái chết.
- Một trường hợp đầu thai ở Anh – Cameron Macaulay
Ghi chú:
[1] kiểu nhảy mà điểm nhấn là các vũ công sử dụng âm thanh tạo ra do va chạm giữa giày và sàn nhảy để tạo ra các âm thanh theo các tiết tấu, nhịp điệu khác nhau.
[2] 2500 chỉ là con số tính riêng cho các trường hợp mà tiến sĩ Stevenson nghiên cứu, điều tra.
[22] trí nhớ, mô tả về giai đoạn sau khi chết cho tới lúc đầu thai là không giống nhau với nhiều trường hợp khác nhau, bạn đọc nên tham khảo, không nên xem ai cũng có trải nghiệm, mô tả về thế giới sau khi chết giống nhau.
[3] Haraldsson & Matlock (2016), trang 217.
[4] Kean (2017), trang 70 (Surviving Death: A Journalist Investigates Evidence for an Afterlife của Leslie Kean)
[4] Kean (2017), trang 70
[5] Kean (2017), trang 70-72
[6] xem tại https://www.imdb.com/name/nm0554421/?ref_=fn_al_nm_1
[7] Để thảo luận về lỗi trên giấy chứng tử và sửa lại nó, xem Kean (2017, trang 78-79)
[8] Kean (2017), trang 72.
[9] Tucker (2013), trang 97.
[10] Nguồn chính cho phần này trong sách Hammons (2017), với các yếu tố được rút ra từ Haraldsson & Matlock (2016) và Tucker (2013).
[11] Tucker (2013), trang 105-7.
[12] Kean (2017), trang 77.
[13] Tucker (2013), trang 108-9.
14 Hammons (2017), trang 65.
[16] Stevenson, I ,. (1980). 20 trường hợp gợi ý tới tái sinh luân hồi (Twenty Cases Suggestive Of Reincarnation). Nhà xuất bản Đại học Virginia
[17] Tucker, J. (2021) Cases of the reincarnation type. In Kelly, E & Marshall, P. (Eds.). Consciousness unbound.. NXB Rowman & Littlefield.(Lanham, Maryland)
[18] Kean, L. (2017). Surviving death. NXB Three Rivers, New York, trang 66
[19] Nhân cách trước đó – nhân cách trước đây là từ được một số chuyên gia tâm lý học sử dụng, một số từ khác có thể dùng là nhân cách tiền kiếp, nhân cách kiếp trước, người kiếp trước .v.v…
[20] ví dụ như giấy khai sinh, hồ sơ lưu trữ tại bệnh viện, hồ sơ pháp lý, pháp y .v.v….
[21] Mills, A., & Tucker, J. B. (2014). Past-life experiences. In E. Cardeña, S. J. Lynn, & S. Krippner (Eds.), Varieties of anomalous experience: Examining the scientific evidence (pp. 303–332). American Psychological Association. https://doi.org/10.1037/14258-011