THIỀN SƯ TRUNG HOA – TẬP MỘT
HT. Thích Thanh Từ – Soạn Dịch
TV Chơn Không – 1972
| Mục lục sách |
30. THIỀN SƯ VIÊN TRÍ
Đạo Ngô – (768 – 835)
[Trong Truyền Đăng Lục thì để Viên Trí, trong Chỉ Nguyệt Lục để Tông Trí.]
Sư họ Trương, quê ở Hải Hôn, Dự Chương. Lúc nhỏ, Sư theo Hòa thượng Bàn xuất gia và thọ giới. Sau, Sư đến pháp hội Dược Sơn thầm được tâm ấn.
Một hôm, Dược Sơn hỏi Sư:- Ngươi đi đâu về?
Sư thưa:- Đi dạo núi về.
Dược Sơn bảo:- Chẳng rời thất này, đem gì về, nói mau!
Sư thưa:
– Trên núi chim con đầu tợ tuyết,
Đáy khe cá lội lo chẳng cùng.
(Sơn thượng điểu nhi đầu tợ tuyết,
Gián để du ngư mang bất triệt.)
*
Sư cùng Đàm Thạnh đứng hầu Dược Sơn. Dược Sơn bảo:
– Chỗ trí chẳng nghĩ đến, tối kỵ nói tới, nói tới tức đầu mọc sừng, Trí đầu-đà (chỉ Sư) hiểu thế nào?
Sư liền đi ra.
Đàm Thạnh hỏi Dược Sơn:
– Sư huynh Trí vì sao không đáp lời Hòa thượng?
Dược Sơn bảo:
– Hôm nay ta đau lưng, y đã hội, ngươi hỏi lấy y.
Đàm Thạnh đến hỏi Sư:
– Vừa rồi, sao sư huynh không đáp lời Hòa thượng?
Sư bảo:- Huynh đến hỏi Hòa thượng đi.
*
Qui Sơn Linh Hựu hỏi Vân Nham Đàm Thạnh:
– Bồ-đề lấy gì làm tòa?
Đàm Thạnh đáp:- Lấy vô vi làm tòa.
Đàm Thạnh lại hỏi Linh Hựu câu ấy.
Linh Hựu đáp:- Lấy các pháp không làm tòa.
Linh Hựu lại đem câu ấy hỏi Sư.
Sư đáp:
– Ngồi thì cho y ngồi, nằm thì cho y nằm. Có một người chẳng ngồi chẳng nằm, hãy nói mau! nói mau!
*
Linh Hựu hỏi Sư:- Ở đâu đến?
Sư đáp:- Khán bệnh đến.
– Có bao nhiêu người bệnh?
– Có người bệnh có người chẳng bệnh.
– Có người không bệnh đâu không phải Trí đầu-đà?
– Bệnh cùng chẳng bệnh đều không can hệ việc nó, nói mau! nói mau!
*
Thấy Đàm Thạnh bệnh, Sư hỏi:
– Lìa cái vỏ lủng này đến chỗ nào thấy nhau?
– Đến chỗ chẳng sanh chẳng diệt thấy nhau.
– Sao không nói chỗ phi chẳng sanh chẳng diệt, cũng chẳng cầu thấy nhau.
*
Đàm Thạnh vá lại đôi giày cỏ, Sư thấy hỏi:
– Làm gì?
– Đem bại hoại vá bại hoại.
– Sao không nói tức bại hoại phi bại hoại.
*
Sau, Sư đến núi Đạo Ngô an trụ ở đây, Tăng chúng đến tham vấn rất đông.
Có vị Tăng hỏi:- Thế nào là chỗ đắc lực hiện giờ?
Sư đáp:
– Ngàn muôn người gọi mà chẳng xoay đầu, mới có ít phần tương ưng.
– Chợt gặp lửa cháy thì sao?
– Đốt cả quả đất.
Sư lại hỏi vị Tăng ấy:- Dẹp than và lửa, cái gì là lửa?
– Chẳng phải lửa.
*
Thạch Sương Khánh Chư hỏi:
– Trăm năm sau có người hỏi việc pháp tắc cùng tột, làm sao nói với họ?
Sư gọi:- Sa-di!
Sa-di đáp:- Dạ!
Sư bảo:- Thêm nước trong tịnh bình.
Giây lâu, Sư lại hỏi Khánh Chư:- Vừa rồi hỏi gì?
Khánh Chư lặp lại câu trước.
Sư đứng dậy đi.
*
Hôm khác, Khánh Chư hỏi:
– Một mảnh xương của Hòa thượng gõ in tiếng đồng, đi về chỗ nào?
Sư gọi:- Thị giả!
Thị giả đáp:- Dạ!
Sư bảo:- Năm lừa đi.
*
Sư mắc bệnh, Tăng chúng đến thăm hỏi.
Sư bảo:- Có nhận chẳng đến, các ngươi biết nó chăng?
Chúng đều buồn thảm.
Sư bảo:- Ta sẽ đi xa bên tây, lý không rời bên đông.
Đến ngày mùng mười tháng chín niên hiệu Thái Hòa năm thứ chín (835 T.L.) đời Đường, Sư qui tịch, thọ sáu mươi bảy tuổi.
Vua sắc ban là Tu Nhất Đại sư, tháp hiệu Bảo Tướng.
| Mục lục sách | Trang sau |