Vừa xuống sân bay Tân Sơn Nhất thì một chiếc xe con sang trọng đã đến đón tôi. Anh ấy bảo:
– Anh vào đây, cần đi đâu tôi sẽ cho xe đến đón. Đi xe quân sự ọc ạch quá!
Anh mời tôi rẽ qua thăm nhà anh. Nhà chỉ có hai vợ chồng và một người giúp việc cơm nước, lau dọn nhà cửa.
Nhà có bể bơi riêng, có vườn thú gấu, khỉ, và nhiều loại chim quý như chim trĩ, hoàng anh, chim yến, vẹt biết nói… và nhiều loại hoa phong lan rất quý, rất lạ… Anh ấy khoe có vài chục héc-ta đất ở Lâm Đồng. Sau giải phóng miền Nam, anh biếu cho các cấp chính quyền một nửa. Anh định thuê người trồng các loại hồng ăn quả giòn, dẻo, thơm…Dần dần, anh tin tôi, qua tôi xem tử vi cho anh. Anh nói thật, dưới chế độ chính quyền Sài Gòn cũ, anh là một phi công chiến đấu. Anh đưa tôi xem tập truyện ngắn “Trong đục” của Trần Văn Minh. Kể đến đây thì anh ngừng lại trầm ngâm như hồi tưởng quá khứ…
Một lát sau, nhìn tôi như cầu xin điều gì, anh nói tiếp, nghĩ lại mà rùng mình, bom đạn trên máy bay cứ trút xuống, khói lửa mù mịt, nhà cửa bốc cháy đổ sập, Việt Cộng không biết có chết không, nhưng phụ nữ, trẻ em thì quá rõ, chết vô kể. Nhưng lúc nào chính phủ cũng tuyên truyền là ném bom bắn phá để giết Việt Cộng, để bảo vệ dân. Nhưng bom đạn cứ quăng xuống cho nhanh để về Sài Gòn. Anh chợp mắt thở dài, nói nhỏ:
– Chắc chắn rằng dân chết oan nhiều lắm. Giết được một du kích Việt Cộng có lẽ phải chết hàng chục, hàng trăm người dân vô tội!
Thế là anh sợ báo oán. Bao nhiêu oan hồn sẽ theo anh suốt đời. Anh đành phải chạy chọt, đút lót để được chuyển sang lái dân dụng, mặc dầu lại phải đi học – học chuyển loại, tốn kém, nhưng chỉ phải đi vài chuyến Hồng Kông, Thái Lan, Singapore… buôn vàng bù lại rất nhanh và dễ giấu, dễ lời nhanh nhất.
Bây giờ anh đã có mấy chục héc-ta đất trồng đào ăn quả, kèm theo khu du lịch ven suối làm nhà dân tộc ở Đà Lạt, Lâm Đồng, vàng và đất đai (bất động sản) quá nhiều! Tôi hỏi về các con anh… Anh cho biết lúc di tản mạnh ai người ấy chạy, chỉ vội cho con được ít vàng lá, rồi đẩy hai cháu một trai một gái lên máy bay với một bạn phi công. Từ ngày đó chúng cũng không có thư từ gì, không biết chúng học hành ra sao, ăn ở thế nào? Chúng tôi xin đi Mỹ tìm con mà không đủ thủ tục, lại đang chạy! Vợ chồng ở đây tiền của dư thừa còn chúng ở bên ấy phải “ăn nhờ ở đậu”. Không biết cuộc sống ra sao?
Lâu lắm, tôi lại có dịp vào thành phố Hồ Chí Minh công tác, tôi có ý định gặp anh sẽ kể lại chuyện anh Phạm Quế Dương, Hồ Thu cùng nhà ngoại cảm Đỗ Bá Hiệp đã tìm được hài cốt phi công Phạm Phú Quốc, phi công của chính quyền Sài Gòn cũ bay ra bắn phá miền Bắc, bị bắn rơi ở Hà Tĩnh. Tìm được mộ vào cuối tháng mười năm Mậu Dần (1998) tại một bãi cỏ, đỗ xe công nông, bằng phẳng ở xã Thạch Trung, huyện Thạch Hà, tỉnh Hà Tĩnh.
Dân quân và dân làng ra đào và giúp đỡ rất nhiệt tình. Chỉ một lá thư của họ Phạm từ Mỹ gửi về họ Phạm ở Việt Nam cùng nhà ngoại cảm Đỗ Bá Hiệp đã làm việc rất có trách nhiệm và kết quả tốt.
Tôi đến thăm anh, người giúp việc mở cổng đón tôi, rồi lau nước mắt cho biết: “Ông bà chủ lên thăm vườn ở Đà Lạt, trên đường về xe lao xuống vực… Bây giờ có còn ai nữa đâu mà hưởng cái gia tài này!”. Đúng là “Vua Ngô 36 tấn vàng, chết xuống âm phủ chẳng mang được gì!”. Khổ thân ông bà ấy!
Trích Nhân Quả/Thiếu tướng Tiến sĩ Nguyễn Chu Phác